Quảng Bình quê em hai mùa mưa nắng
Cánh đồng quê nối tiếp những đồi cao
Đất chắt chiu thêm mật ngọt cho đời
Đã sản sinh ra người tôi yêu mến.
Yên Cẩm quê anh đồng bằng phẳng lặng
Cánh cò bay, bay mãi tới chân trời
Có vườn cam bốn mùa xum xuê trái
Cánh đồng xanh lúa trĩu những hàng bông.
Đất Quảng nay đang từng ngày đổi mới
Điện đã về trăm ngả của quê hương
Ta quen nhau từ mùa thu năm ấy
Gặp em về lòng lại thấy vấn vương.
Em kiêu sa trong nét đẹp yêu kiều
Đã làm tôi ngơ ngẩn vì yêu em
Vì yêu em mà đời tôi đau khổ
Chuyện học hành lại phải bỏ dở dang.
Tôi muốn giết chết em cho trời xanh trở lại
Muốn quên em đi cho hết nỗi ưu phiền
Muốn ra đi tìm chân trời mới lạ
Sống yên bình cho vơi nỗi nhớ em.
Nhưng em ơi anh làm sao có thể
Quên được người mà anh đã từng yêu
Hình bóng em đã khắc vào tâm tưởng
Vào linh hồn và thể xác của riêng anh.
Suốt cuộc đời này anh xin được hỏi
Anh phải làm gì trong nỗi nhớ về em?